Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Câu chuyện tình ly capuchino

 

Trong mắt mọi người, anh là người đàn ông lý tưởng, đẹp trai, có sự nghiệp ổn định, tính tình vui vẻ. Có lẽ tôi yêu anh vì điều đó. Tôi không xinh đẹp và cũng chẳng kiêu sa. Với tôi, anh là tình yêu đầu tiên.

Còn với anh, chẳng thể đếm được tôi là người yêu thứ bao nhiêu! Đã có lúc tôi tự đặt cho mình câu hỏi: liệu tôi có phải là người cuối cùng bên anh không? Tôi miên man trong dòng suy nghĩ đó, cứ suy nghĩ và rồi dằn vặt chính mình…

Một buổi sáng, ngồi một mình trong góc quán café quen thuộc, Sài Gòn mưa, đã một tuần tôi và anh không gặp nhau. Chiếc điện thoại rung lên, có tin nhắn mới, từ một số điện thoại rất lạ: Cô bé! Lại uống café 1 mình phải không? Vẫn là ly capuchino quen thuộc ngày nào…

Tôi sững sờ, là ai đây? Là ai mà biết tôi thích café capuchino và thói quen ngồi một mình khi trời mưa. Nhưng tôi lại không muốn biết chính xác người gửi tin nhắn cho tôi là ai. Mỉm cười, tôi reply tin nhắn: ừ, vẫn vậy thôi, thói quen mà, không thay đổi được…

Cứ như thế, mỗi buổi sáng, tôi đều nhận tin nhắn từ số máy lạ đó, không hỏi quá nhiều, cũng chẳng cần biết tôi là ai, những câu chuyện không có chủ đề. Đôi khi chỉ là vài lời bình cho bộ phim mới đang chiếu ở rạp, hay một ca khúc mới của ca sĩ nào đó. Tôi đặt cho "người bí ẩn" ấy một cái tên cũng là món đồ uống tôi yêu thích: Capuchino.

                          

Con người bí ẩn ấy đã lôi tôi ra khỏi những suy nghĩ về tình yêu hiện tại của mình! Tôi vẫn gặp anh, nụ hôn anh dành cho tôi vẫn ngọt ngào và không biết từ khi nào tôi sống đơn giản hơn với những gì mình đang có.

Những lúc cô đơn, áp lực cuộc sống, hay cãi nhau với anh tôi lại nhắn tin cho người bí ẩn, chỉ để chia sẻ mà thôi! Tôi kể cho Capuchino nghe về tình yêu của mình, những tâm sự mà chưa bao giờ tôi nói ra với người yêu của tôi. Tôi cảm thấy thoải mái, thật dễ chịu khi có một người lắng nghe mình than thở và không phán xét điều gì, cho dù câu chuyện của mình thật vớ vẩn.

Tôi kể cho Capuchino rằng tôi thích được tặng hoa hồng vào những hôm trời mưa và ngồi nghe bài hát Bức thư tình đầu tiên với người yêu. Tôi thích sưu tập ốc biển, bởi mỗi con ốc đều có một âm thanh khác nhau và tôi cho rằng đó chính là lời tỏ tình của biển…

Capuchino là bí mật của riêng tôi vì thế đọc tin nhắn xong tôi xóa ngay...

Tôi và anh cãi nhau, chẳng có lý do nào, anh nói chúng tôi nên có một thời gian để tìm hiểu nhau nhiều hơn, thời gian tới không gặp nhau là tốt nhất. Nếu là ngày trước thì tôi đã khóc và đau khổ lắm, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi đã mỉm cười, tôi thấy anh nói đúng. Tôi kéo ghế đứng dậy trước, đi nhanh ra ngoài và tối đó tôi đã không nhắn tin cho Capuchino…

Hai tuần sau, anh gọi điện hẹn tôi và tôi cũng nhận được một tin nhắn từ Capuchino. Capuchino muốn chúng tôi gặp nhau, tôi từ chối, thật lòng tôi biết mình vẫn còn yêu anh nhiều lắm, và tôi quyết định sẽ gặp anh.

Đẩy nhẹ cửa bước vào quán café quen thuộc, không thấy anh, tôi tìm cho mình một góc ngồi và vẫn ly Capuchino. Nhạc vẫn du dương bài Bức thư tình đầu tiên. "Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương…” tôi nhắm mắt lại, lắng nghe, và “Cô bé! Lại uống café 1 mình phải không? Vẫn là ly capuchino quen thuộc ngày nào"…

                            

Giật mình… là anh… Trên tay anh là một bó hồng đỏ thắm, “ngạc nhiên lắm phải không em, em vẫn thích được tặng hoa hồng vào ngày mưa mà. Anh xin lỗi vì đã làm một phép thử với em, và anh biết mình yêu em nhiều lắm, trở về bên anh chứ cô bé thích capuchino”. Lời anh nhòa đi trong những giọt nước mắt của tôi…

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Vị đắng cafe

 


Cô có thói quen uống cà phê buổi sáng. Thói quen ngắm những giọt cà phê đen, đắng nhưng thơm nồng đọng lại trên đầu lưỡi, đọng lại trên trên chiếc thìa màu trắng bạc. Lanh canh, tiếng thìa chạm vào đáy cốc làm cô bừng tỉnh. Những phút ưu tư luôn chỉ được có trong khoảnh khắc! 6h rưỡi sáng, mùa đông cũng như mùa hè, khi ánh sáng không còn chớm nhẹ mà trở nên gay gắt hơn một chút là đến lúc chen chân vào cuộc sống đông đúc, lắm bon chen ngoài kia. Đứng dậy khỏi bàn ăn và dắt xe ra hòa vào dòng người đông đúc.
.
.
.
Một năm…

Khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không ngắn đối với một đời người. Một năm, tính từ câu nói: “Dù không đến được với nhau nhưng ta làm bạn nhé” _giọng anh lịch sự và lạnh lùng, không một chút gì cảm xúc. Và nhớ lại cái cảm giác cố gắng để không thốt ra câu nói : “Không anh ạ, em không muốn gặp lại anh nữa và không muốn làm bạn với anh, vì dù sao em cũng có quyền chọn lựa bạn cho mình”. Nghĩ đến đây cô bật cười vì sự mỉa mai của hoàn cảnh ấy. Đối với cô tình bạn cũng là một điều thiêng liêng không kém gì tình yêu, hay là vì, cô không muốn gặp lại anh ta để tránh cho mình khỏi một sự tổn thương? Cảm giác đắng ngắt như nuốt phải một ngụm cà phê không đường nhưng cuộc sống là vậy. Dù sao, cà phê vẫn luôn luôn đắng và tựa như cuộc sống nhưng nó làm cho ta tỉnh táo hơn. Một năm trôi qua, cô không hề yêu ai. Có lẽ, phải để cho lòng mình bình yên trở lại, và vả chăng, cũng chưa hề gặp ai.


***
Mùa thu năm ấy, cô gặp Nam. Một sự khởi đầu mới. Gặp Nam, dưới những tàng cây hoa sữa trong mùa thu Hà Nội. Và cảm xúc cũng bắt đầu một cách dịu dàng như chiều thu năm ấy và ngọt ngào tựa mùi hoa sữa. Chiều mùa hè vàng ánh, nắng hào phóng phủ vàng mọi ngóc ngách của những tàng cây góc phố. Và lãng mạn như phim Hàn Quốc, hắn ta mạnh dạn bước tới làm quen với cô. Lúc đó, cô đang lấy xe trong bãi đỗ xe gần Đinh Lễ nên thật sự là ngỡ ngàng… . Cô nhìn hắn ta lạ lẫm, tưởng hắn có ý đồ gì, và thực sự là có ý đồ! Hắn ta bước tới cô hỏi :

- Bạn là sinh viên à?_ khuôn mặt căng thẳng lo âu trông đến buồn cười. Về sau hắn kể lại là lúc đó trông cô “mặt non choẹt và tay không đeo nhẫn nên đoán là cô chưa có chồng! Thế là hắn cứ tiến ra làm quen…”.

- Bạn học năm thứ mấy?_ Câu trước cô còn trả lời nhưng đến câu này thì nhìn hắn ta một cách kì lạ.

- Bạn định làm quen với mình?_ Cô hỏi.
 Đó là buổi đầu tiên khi cô và Nam gặp nhau, bắt đầu một tình yêu đẹp và bình dị, có lẽ , bình dị giống như mọi tình yêu bền chặt khác. Anh hơn cô một tuổi.
Một buổi chiều mùa đông giá rét của tháng mười hai, khi mọi vật xung quanh đều nhuốm vẻ xám xịt đầy u ám y như màu của cái nền trời đáng ngán, cô mặc một cái áo khoác màu đỏ thắm như mọt cây nến nhỏ có thể làm ấm lòng một ai đó. Và lại ngồi tại một quán cà phê, xa nhà của cả hai đứa. Gọi hai cốc cà phê nâu nhiều sữa. Cả hai ngồi lặng im, trong màu xám của không khí, trong giai điệu của bài hát “ If you are not the one” của Daniel Bettingfield, và khi đến câu : “cause I miss you, body and soul so strong that it takes my breathe away….” Thì cô chợt hỏi: “Vì sao anh lại yêu em?”



Nam trả lời: “Lan ạ, đây không phải lần đầu tiên em hỏi anh câu đó. Đôi khi anh cũng tự hỏi, tại sao em không xinh, không thông minh mà anh lại yêu em được nhỉ?”, nói xong anh cười ngặt nghẽo. Điệu cười thật là đáng ghét. Cô nghĩ, anh ta thật là vô duyên. Dù sao, thì ít nhất anh ta cũng phải nhĩ ra một câu nịnh not nào đó chứ, vì con gái vốn yêu bằng tai mà. Nhưng không bao giờ anh ta nói điều ấy, vâu trả lời cho câu hỏi vì sao anh yêu cô. Cho đến một ngày , trong khi lau cầu thang cô bị trượt chân ngã, từ tầng ba xuống tầng hai. Bị rạn xương cánh tay, phải bó bột một thời gian. Anh đến thăm và bảo:

- Xem nào, cô bé. Em luôn mong anh phải nịnh em rằng em thật là xinh xắn và anh yêu em vì điều ấy. Thế nhưng bây giờ trông em thật xấu và anh vẫn yêu em!

Cô mỉm cười và nhìn vào đôi mắt anh, thấy tình yêu và tình thương chứa chan trong ánh mắt.....

Thời gian thấm thoắt trôi qua, một năm trôi qua, mùa thu đến. Mùa thu đến ,Hà Nội tràn ngập trong một thứ ánh sáng vàng êm dịu. Năm ấy là năm cuối cấp của cô. Đột nhiên Lan thấy anh xa cô đến kì lạ, chưa bao giờ anh tắt máy đối với cô hoặc không trả lời tin nhắn. Nhưng giờ thì thế . Một tháng rồi hai tháng anh tránh mặt cô. Đến nhà không bao giờ gặp. Qua một người bạn chung, cô biết anh bị ung thư ruột. Hai tuần nữa sẽ mổ.

- Không biết có khỏi được không? Nó bảo em nếu có yêu ai thì cứ việc yêu nhưng có điều khi nào yêu hãy nói với nó trước. Anh ta nói.

Cà phê luôn luôn đắng và cuộc sống cũng vậy. Cô vào thăm anh trong bệnh viện. Anh nhìn cô rồi nói:

- Anh rất vui vì em đã đến.

- Bác sĩ bảo thế nào?_ cô hỏi.

- U lành tính, nhưng nào ai biết được - Anh cười xòa.

Cô khóc. Đừng khóc em…, anh an ủi. Anh sẽ khỏi, chắc chắn thế.

- Sao anh định bỏ em? , cô nói và khóc to hơn.

- Bởi vì anh muốn em hạnh phúc_ Anh mỉm cười.
Lúc đó cô chỉ muốn đánh anh ta một cái. Cô tủi thân chạy ra ngoài…

*     *     *

Ca mổ thành công và Nam…. Vẫn sống đến bây giờ. Nhưng cô vẫn giận Nam. Vì anh không bao giờ biết, dù anh có ra sao, có như thế nào cô vẫn yêu anh, và anh thật ngốc khi nghĩ rằng bỏ anh cô sẽ hạnh phúc. Anh không biết rắng sẽ mãi mãi không bao giờ cô tìm được một người giống như anh dù cô có sống thêm nghàn năm nữa. Ít nhất, về điểm này, cô có thể vênh mặt mà nghĩ rằng cô thông minh hơn anh dù anh thường bảo cô thật ngốc!


Vì cô tin chắc một điều, trong cuộc sống luôn có một người dành cho một người. Cái chính là phải có một chút may mắn để ta có thể tìm ra họ. Lan đã may mắn vì đã tìm được Nam và cô chọt nhận ra rằng, cuộc sống của cô dường như đã được pha thêm sữa, do vậy, nó không còn quá đắng nữa.

Trong cuộc sống có muôn vàn điều kì diệu. Và trong muôn vàn điều kì diệu có tình yêu!

Lan nhấp nốt ngụm cà phê rồi lại đi ra ngoài đường hòa vào dòng người đông đúc….

                                                                                                                                               vietnamnet.vn

Vì sao đấng mày râu mê cà phê phin?

Đàn ông có những bí mật kỳ lạ. Nhiều người nghiện cà phê còn hơn mê bóng đá. Thi thoảng bỏ cơm nhà chỉ để ra hàng nước ngồi ngắm nhìn những giọt nước màu đen sóng sánh thong thả no đầy và rơi nhẹ nhàng xuống đáy li.
                                                
Nhiều người thưởng thức cà phê sành điệu nói rằng cà phê đen của Việt Nam đầy cafein và... rất béo. Điều kỳ lạ đó chỉ xảy ra khi họ chọn một vốc cà phê hạt vừa rang thơm lừng, cho vào máy xay rồi chế nước sôi vào phin cà phê dùng tại chỗ. Để đảm bảo rằng cái mùi vị beo béo đó là từ cà phê chứ không phải từ bất kỳ một loại phụ gia hay bột trộn nào khác. Cà phê là một thứ nước uống bình dân. Chính xác là chỉ cần 5.000 đồng là có thể bắt đầu một ngày mới với mùi cà phê thơm lừng đơn giản. Người đàn ông trong văn chương gọi cà phê là hiện thân của sự khát khao. Họ ngồi chờ cà phê rơi từng giọt như đếm phút chờ người yêu, nhâm nhi từng ngụm nhỏ như trải nghiệm từng khoảnh khắc đắng chát ngọt bùi của cuộc đời. Bỗng chốc bừng tỉnh thoát khỏi mùi thơm mê hoặc của thứ thức uống diệu kỳ đó bởi những tiếng lách cách leng keng của muỗng, ly. Một tách cà phê phin hiện diện cho sự sảng khoái thư sản, đồng thời là cái thèm khát cho sự an nhàn thảnh thơi.
                                                                              
Đàn ông Việt Nam mê cà phê hơn cả thuốc lá và cảm nhận hương vị cà phê như vẻ đẹp của một người phụ nữ. Buổi sớm có thể dễ dàng bắt gặp những nhóm đàn ông túm tụm ngồi cà kê từ lề đường cho đến những hàng cà phê sang trọng để thưởng thức hương vị buổi sáng. Trước là tờ báo, nay là chiếc Laptop đồng hành. Đàn ông cho rằng cà phê là thứ thức uống đặc trưng cho tính cách của họ: mạnh mẽ, đôi khi nhạt đắng nhưng cũng rất phong phú tùy tiện. Cà phê có thể uống nóng, uống lạnh, uống với đường hay với sữa, uống một mình hay với bạn, lúc làm việc lẫn khi thanh thản tùy sở thích. Một giám đốc sáng tạo đã chia sẻ cảm xúc của mình với cà phê như sau: "Tôi thích cảm giác khi làm việc có một ly cà phê đặt bên cạnh LapTop, chỉ đơn giản là vì nó hay hay...,tạo cảm hứng cho mình. Thỉnh thoảng cầm lên làm một ngụm đắng nghét như được tiêm thuốc tỉnh người. Đánh thức khả năng sáng tạo của ngay cả con người nhàm chàn nhất".
Uống cà phê không nhạt nhẽo nhàm chán như khui một lon soda.Đây là món uống đánh thức nhiều giác quan. Từ khứu giác, thị giác,vị giác cho đến cảm quan thần kinh. Nhiều quý ông mê cà phê chỉ đơn giản vì màu đen lẫn hương vị mạnh mẽ của cà phê mang lại cho họ sự kích thích và hưng phấn trong công việc. Nó khác hẳn vị ngọt béo nhàn nhạt của hương vị cà phê phương tây. Cà phê phin của Việt Nam luôn đậm đà, mang hương vị truyền thống và luôn được ưa chuộng bởi mọi tầng lớp.Cuộc sống bận rộn hiện nay khiến nhiều người phải tạm gác hương vị ưa thích vì lý do thời gian. Nhất là khi đi xa,cho thuận tiện, họ dùng cà phê lon hay cà phê hòa tan nhưng cũng không thể xa rời thứ thức uống đầy mê hoặc phá bỏ mọi lề thói về quy chuẩn thưởng thức và thức dùng kem đó.

Lấy nguyên liệu cà phê từ Daklak, Lâm Đồng-vốn là những vùng trồng cà phê hàng đầu Việt Nam, được sản xuất trên máy móc hiện đại kết hợp với bí quyết riêng có của Vinamilk, Vinamilk cà phê hòa tan đem đến cho người thưởng thức sành điệu hương vị của những phút giây thư giãn như ngồi bên ly cà phê phin. Tận hưởng mùi vị đậm đà của một tách cà phê truyền thống trong những lúc làm việc giữa khuya, cần tỉnh táo để hoàn thành nốt bản báo cáo, hay giữa những trận cầu sôi nổi mà bạn không muốn bỏ lỡ bất cứ phút giây nào hoặc trong những chuyến xuất ngoại công tác xa mà không phải đem theo lỉnh kỉnh đồ dùng pha chế.

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Cà phê và Cuộc sống




 Cà phê được bỏ vào phin, rót ít nước sôi vào cho cà phê nở ra rồi đè nắp có lổ nhỏ xuống, xong rót nước sôi vào. Nước cà phê được chảy xuống rất chậm và đậm đặc, thường uống với rất ít đá nên mang tính chất kích thích nhiều hơn giải khát, chủ yếu uống vào buối sáng. Vì vậy, khi uống người ta thường nói chuyện và ngắm cảnh, ít khi uống ở nhà.
Cà phê Chồn (hay gọi theo tiếng Indonesia là Kopi Luwak) từng có mặt ở Việt Nam từ những năm đầu khi người Pháp thế kỷ 20 và mất đi cùng với việc loài chồn hay ăn hạt cà phê ở Tây Nguyên gần như tuyệt chủng do bị săn bắt tràn lan.

Cà phê là loại hàng hóa giao dịch mạnh trên thị trường thế giới như ở London và New York cũng như đã và đang mang lại cho hàng triệu nông dân ở các nước xuất khẩu cà phê nguồn thu nhập chính.
Tuy nhiên cho đến nay chưa hề có một thống kê nào cho thấy nền kinh tế các nước sản xuất hay tiêu thụ cà phê được hưởng lợi như thế nào hay bị thiệt hại ra sao từ việc người dân tỉnh táo hơn và làm được nhiều việc có hiệu suất cao hơn trong công việc sản xuất hay kinh doanh nhờ uống cà phê. Cũng vậy chưa hề có nghiên cứu nào mang tính tổng hợp về sự thiệt hại của các nền kinh tế, nhất là ở Việt Nam, khi người dân dành nhiều thời gian hơn bình thường để uống cà phê.

Brasil là nước sản xuất cà phê lớn nhất trên thế giới với sản lượng trên 1,7 triệu tấn hàng năm, chiếm 25% thị trường quốc tế. Các nước xuất khẩu lớn khác là Việt Nam, Columbia, Indonesia, Côte d'Ivoire, Mexico, Ấn Độ, Guatemala, Ethiopia, Uganda, Costa Rica, Peru và El Salvador. Những nước tiêu thụ cà phê lớn nhất là Hoa Kỳ, Đức, Pháp, Nhật Bản và Ý.
Các nước sản xuất cà phê chính của thế giớiNgười Phần Lan uống nhiều cà phê nhất thế giới. Năm 1998 mỗi người Phần Lan tiêu thụ khoảng 11,3 kg cà phê, tương đương với 1737 tách mỗi năm hay 5 tách mỗi ngày. Nước tiêu thụ cà phê lớn nhất thế giới là Hoa Kỳ. Năm 1998 dân nước này sử dụng 1.148.000 tấn cà phê (so với 58.000 tấn của Phần Lan). Trung bình mỗi người Mỹ tiêu thụ 4,8 kg hay 646 tách một năm (1,8 tách một ngày).




Mỗi người Đức uống trung bình 4 tách cà phê một ngày, tương đương với 160 lít hay 6,7 kg một năm. Vì vậy cà phê là thức uống được ưa thích nhất của người Đức đứng trước bia .

Ở Việt Nam lượng cà phê tiêu thụ nội địa còn rất khiêm tốn. Mỗi người Việt Nam một năm chỉ dùng hết khoảng nửa kg cà phê, bằng một phần mười các nước châu Âu.

Cà phê từ lâu đã được biết đến với công dụng kích thích sự hưng phấn của thần kinh dưới ảnh hưởng của caffein. Nhưng có những công hiệu của cà phê còn ít được biết đến. Chẳng hạn như cà phê có tác dụng an thần. Người ta đã chứng minh được rằng, nếu đi ngủ trong vòng 15 phút sau khi uống cà phê thì giấc ngủ sẽ sâu hơn, bởi máu trong não được lưu thông tốt hơn. Nhưng nếu tiếp tục chần chừ thì tác dụng này sẽ mất dần đi, và sau đó thì caffein bắt đầu phát huy hiệu quả, chúng ta sẽ không ngủ được nữa. Phương pháp an thần này đã được sử dụng ở nhiều bệnh viện, đặc biệt đối với các bệnh nhân cao tuổi. Ở những người này cà phê sẽ chống lại sự suy giảm nhịp thở trong lúc ngủ, khiến cho giấc ngủ của họ được tốt hơn.

Theo một bài báo trong tạp chí chuyên ngành Sleep (Vol.27, Nr.3), để tận dụng được công dụng của cà phê trong việc kích thích sự tập trung và hưng phấn thì nên uống cà phê nhiều lần trong ngày, mỗi lần một ngụm nhỏ, thay vì uống một cốc thật to vào buổi sáng. Cách này đặc biệt thích hợp với những người phải làm việc vào ban đêm: họ sẽ cảm thấy dễ thức khuya hơn cũng như giữ được sự tập trung cao hơn.

Tuy vậy loại đồ uống thơm ngon này cũng có thể có một vài tác dụng xấu đối với sức khỏe. Nó làm tăng đột ngột lượng insulin trong máu, làm mất thăng bằng cơ thể cũng như ảnh hưởng không tốt tới tuyến tuỵ. Đặc biệt đối với những người bị viêm tuỵ thì việc sử dụng cà phê là điều cấm tuyệt đối. Những bệnh nhân bị bệnh tiểu đường cũng không nên dùng cà phê, hoặc nếu có thì chỉ được dùng rất ít. Cà phê nếu dùng quá nhiều cũng có thể làm sưng màng nhầy ở dạ dày. Quan niệm cho rằng uống cà phê với sữa sẽ làm giảm bớt nguy cơ này là hoàn toàn sai lầm. Caffein sẽ hoà quyện với chất béo trong sữa và nhờ đó bám được ở màng dạ dày trong thời gian lâu hơn.

Những nghiên cứu ngày nay cũng chỉ ra rằng tác dụng lợi niệu của cà phê là không rõ ràng. Ở nhiều nhà hàng người ta thường phục vụ một ly nước kèm theo tách cà phê, với mục đích bù đắp lại lượng nước tưởng như sẽ bị mất của cơ thể. Nhưng thực ra việc uống nước sau khi nhấp một ngụm cà phê chỉ có tác dụng tráng miệng để tiếp tục thưởng thức vị ngon của ngụm tiếp theo, hoặc của các đồ ăn thức uống khác mà thôi.

Trung tâm ung thư quốc gia Nhật Bản ở Tokyo đã thực hiện một thí nghiệm kéo dài 10 năm trên 100.000 người uống cà phê và phát hiện ra trong số họ chỉ có 214 người mắc phải chứng ung thư thận. Trong khi đó ở những người không uống cà phê, tỉ lệ này là 547/100.000, nghĩa là cao hơn hai lần. Từ đó họ rút ra kết luận rằng các chất chống ôxy hoá (antioxidant) trong cà phê có khả năng bảo vệ các tế bào thận khỏi bị ăn mòn. Thí nghiệm so sánh cũng chỉ ra rằng trà xanh không có tác dụng bảo vệ trên giống như của cà phê.

Trước đây cà phê từng bị coi là chất gây nghiện và tạo ra chứng bất lực. Tuy nhiên vào năm 1923, qua một thí nghiệm ở người, nhà nghiên cứu Amantea đã phát hiện ra rằng, caffein không chỉ tăng hưng phấn trong việc quan hệ tình dục khác giới mà còn tăng khả năng đạt cực khoái cũng như tăng số lượng tinh trùng ở đàn ông.

Do chứa hàm lượng chất dinh dưỡng cao nên người ta có thể sử dụng bã cà phê như một chất bón cây rất hữu hiệu. Trong thành phần của nó chứa nhiều canxi, phốt pho, nitơ cũng như các chất khoáng khác giúp ích cho sự phát triển của cây.

Bã cà phê còn là một chất rửa tay tuyệt vời. Ngoài ra, do bao gồm nhiều hạt nhỏ và không bị bám dính nên người ta thường sử dụng bã cà phê để làm sạch những vật dụng mà tay không thò vào được như chai lọ hay các ấm đun nước. Cuối cùng, bã cà phê là thức ăn yêu thích của nhiều 
loài giun, vốn là người bạn gần gũi của cây cối.

Giai điệu cà phê

Cà phê là một loại đồ uống màu đen có chứa chất caffein. Hiện nay, cây cà phê được trồng tại hơn 50 quốc gia trên thế giới, trong đó có một số nước xuất khẩu cà phê. Hạt cà phê được lấy từ hạt của các loài cây thuộc họ cà phê (Rubiaceae). Hai dòng cây cà phê chính là Coffea arabica (Cà phê Arabica) – cà phê chè – và Coffea canephora (Robusta) – cà phê vối – với nhiều loại khác nhau. Chất lượng hay đẳng cấp của cà phê khác nhau tùy theo từng loại cây, từng loại hạt và nơi trồng khác nhau. Cà phê Robusta được đánh giá thấp hơn so với cà phê Arabica do có chất lượng thấp hơn và giá cả theo đó cũng rẻ hơn. Loại cà phê đắt nhất và hiếm nhất thế giới tên là Kopi Luwak (hay cà phê chồn) của Indonesia và Việt Nam. Giá mỗi cân cà phê loại này khoảng 20 triệu VND (1300 USD) và hàng năm chỉ có trên 200 kg được bán trên thị trường thế giới.

Không giống như các loại đồ uống khác, chức năng chính của cà phê không phải là giải khát, mặt dù người dân Mỹ uống nó như thức uống giải khát. Nhiều người uống nó với mục đích tạo cảm giác hưng phấn. Theo một nghiên cứu được công bố vào tháng 8 năm 2005 của nhà hoá học Mỹ Joe Vinson thuộc Đại học Scranton thì cà phê là một nguồn quan trọng cung cấp các chất chống ôxi hóa (antioxidant) cho cơ thể, vai trò mà trước đây người ta chỉ thấy ở hoa quả và rau xanh. Những chất này cũng gián tiếp làm giảm nguy cơ bị ung thư ở người.
Từ "cà phê" trong tiếng Việt có gốc từ chữ café của tiếng Pháp. Giống như các ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Ấn-Âu, café có gốc từ kahveh của tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và kahveh đến từ qahwa của tiếng Ả Rập.
Trong nhiều ngôn ngữ, café còn dùng để chỉ "quán cà phê".
Theo một truyền thuyết đã được ghi lại trên giấy vào năm 1671, những người chăn dê ở Kaffa (thuộc Ethiopia ngày nay) phát hiện ra một số con dê trong đàn sau khi ăn một cành cây có hoa trắng và quả màu đỏ đã chạy nhảy không mệt mỏi cho đến tận đêm khuya. Họ bèn đem chuyện này kể với các thầy tu tại một tu viện gần đó. Khi một người chăn dê trong số đó ăn thử loại quả màu đỏ đó anh ta đã xác nhận công hiệu của nó. Sau đó các thầy tu đã đi xem xét lại khu vực ăn cỏ của bầy dê và phát hiện ra một loại cây có lá xanh thẫm và quả giống như quả anh đào. Họ uống nước ép ra từ loại quả đó và tỉnh táo cầu nguyện chuyện trò cho đến tận đêm khuya. Như vậy có thể coi rằng nhờ chính đàn dê này con người đã biết được cây cà phê.
Người ta tin rằng tỉnh Kaffa của Ethiopia chính là vùng đất khởi nguyên của cây cà phê. Từ thế kỉ thứ 9 người ta đã nói đến loại cây này ở đây. Vào thế kỉ thứ 14 những người buôn nô lệ đã mang cà phê từ Ethiopia sang vùng Ả Rập. Nhưng tới tận giữa thế kỉ thứ 15 người ta mới biết rang hạt cà phê lên và sử dụng nó làm đồ uống. Vùng Ả Rập chính là nơi trồng cà phê độc quyền. Trung tâm giao dịch cà phê là thành phố cảng Mocha, hay còn được gọi là Mokka, tức là thành phố Al Mukha thuộc Yemen ngày nay.
Cách thức pha chế cà phê truyền thống của người Ethiopia có lẽ là cách thức cổ xưa nhất. Hạt cà phê được cho vào một cái chảo sắt to và rang lên, sau đó được nghiền vụn ra hoặc cho vào cối giã. Chỗ hạt giã vụn đó được trộn với đường trong một cái bình gọi là jebena (một loại bình cổ thon có quai), nấu lên và đổ ra bát.
Với sự bành trướng của Đế quốc Ottoman (Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ) đồ uống này càng ngày càng được ưa chuộng hơn. Quán cà phê đầu tiên được mở ở Ba Tư. Trong những quán nhỏ ở vùng tiểu Á, Syria và Ai Cập người ta gặp nhau để thưởng thức loại đồ uống kì lạ. Kể từ năm 1532 các quán cà phê luôn đông nghịt khách. Vào thế kỉ 17 cây cà phê được trồng phổ biến tại các thuộc địa của Hà Lan, đưa nước này thống trị ngành thương mại cà phê.
Ở Constantinople (Istanbul ngày nay) có lẽ cà phê được biết đến lần đầu tiên vào năm 1517 (khi ông hoàng Selim chiếm lĩnh Ai Cập). Năm 1554 quán cà phê đầu tiên ở châu Âu đã được mở ở đây bất chấp sự phản đối của nhà thờ. Vào năm 1645 quán cà phê đầu tiên của Ý được mở ở Venezia. Năm 1650 ở Oxford và năm 1652 ở London lần lượt xuất hiện các quán cà phê đầu tiên của Vương quốc Anh. Ở Pháp những quán đầu tiên được khai trương vào năm 1659 ở thành phố cảng Marseille, Paris theo sau vào năm 1672. Vào năm 1683 Wien cũng có quán cà phê đầu tiên (do một người Ba Lan thành lập), sau khi Áo giành thắng lợi trước Thổ Nhĩ Kỳ và tịch thu được 500 bao cà phê chiến lợi phẩm. Thủ đô Wien sau đó trở thành thành phố với những quán cà phê nổi tiếng nhất. Từ nước Pháp, cà phê du nhập vào Đức qua thành phố cảng Bremen vào năm 1673. Năm 1679 quán cà phê đầu tiên của Đức được một người Anh mở ở Hamburg, sau đó là Regensburg (1686) và Leipzig (1694).
Loại cây này đầu tiên chỉ được trồng ở châu Phi và Ả Rập, nhưng sau đó người ta đã nghĩ tới việc gieo trồng nó ở các vùng đất thích hợp khác.
Những người Hà Lan đã cho trồng cây cà phê trên các vùng đất thuộc địa của họ. Thống đốc vùng bắc Ấn, van Hoorn, đã cho trồng cà phê trên đảo Tích Lan (Sri Lanka ngày nay) vào năm 1690 (có tài liệu ghi là năm 1658), sau đó đến đảo Java (Indonesia) năm 1696 (hoặc 1699). Năm 1710 người ta đã đem cây cà phê về châu Âu và trồng thử trong các khu vườn sinh vật. Amsterdam là nơi đầu tiên cây cà phê nảy mầm trên đất châu Âu.
Năm 1718 người Hà Lan mang cây cà phê tới Surinam, năm 1725 người Pháp mang tới Cayenne, 1720/1723 tới Martinique v.v. Cuối thế kỉ 18 cây cà phê đã được trồng ở khắp các xứ sở nhiệt đới, chủ yếu do sự bành trướng thuộc địa của các đế quốc Âu châu.
Ban đầu cà phê rất đắt, vì thế chỉ có tầng lớp quý tộc hoặc những người giàu có mới được thưởng thức thứ đồ uống thơm ngon này.
Honoré de Balzac thường uống loại cà phê rất đặc để có thể thức làm việc. Ông thường làm việc tới 12 tiếng một ngày. Ludwig van Beethoven có thói quen lựa chọn đủ 60 hạt cà phê để pha một tách Mokka. Johann Wolfgang von Goethe thì có ý tưởng chưng cất cà phê. Về sau nhà hoá học Friedlieb Ferdinand Runge đã chuyển hoá ý tưởng này thành hiện thực, nhờ vậy mà ông tìm ra caffein.
Vào những thời kỳ khủng hoảng, người nghèo không có đủ tiền mua cà phê, họ phải uống các loại đồ uống giả cà phê để thay thế.
Ngày nay, ở một số nước người ta coi việc uống cà phê như một thức uống phổ thông(cà phê thường có hàm lượng Cafein thấp) và ăn kèm bánh trái hoặc hoa quả.
Ở Việt Nam cà phê là một thức uống được ưa chuộng, đặc biệt vào buổi sáng (nhưng hàm lượng cafein rất cao chỉ thích hợp với những người quen dùng hoặc nghiện cà phê). Các quán giải khát (trừ các "bar") thường gọi là "quán cà phê", mặc dù cũng phục vụ những thức uống khác.